TRƯỜNG XƯA, THẦY CÔ, BẠN CŨ - KHÔNG THỂ NÀO QUÊN

Thứ sáu - 27/11/2015 16:41 1.110 0
Ngày 20/11/2015 Nhớ ngày này, tháng này của hơn 20 năm về trước, một nhóm sinh viên chúng tôi chở nhau trên mấy cái xe đạp mượn của mấy bạn ngoại trú, xe cà tàng, vừa cọc cạch, thường xuyên bị tuột xích nhưng nó lại là thứ quý giá và xa xỉ lúc bấy giờ, rồng rắn đi thăm, tri ân thầy cô. Buổi sáng trời rất lạnh nhưng vẫn toát mồ hôi vì phải đánh vật với mấy con dốc và trị bệnh cho chiếc xe quý giá. Cố gắng đi thông buổi trưa để về còn trả xe, mặc cho bụng đói và khát mà không dám vào quán để tự thưởng cho mình một ly trà đá cho thỏa tấm lòng. Hôm nay chở con đi thăm thầy cô, tâm trạng bồi hồi xúc động của hơn 20 năm về trước lại ùa về nhưng phương tiện thì đã rất khác xưa.

         Nhân ngày trọng đại và thiêng liêng này, tôi muốn gửi một tấm lòng thành kính của mình tới tất cả các thế hệ thầy cô giáo, các cán bộ công tác trong ngành Giáo dục một lời tri ân sâu sắc, chúc tất cả các thầy cô luôn có nhiều sức khỏe, tâm huyết, hết lòng với sự nghiệp trồng người để tiếp tục sinh ra những thế hệ tương lai ưu tú, xuất sắc và phát triển toàn diện nhất.

Thời gian trôi qua thấm thoát đã hơn 20 năm. Các thầy cô giáo của tôi bây giờ nhiều người đã nghỉ, nhường lại sự nghiệp trồng người cho thế hệ kế tiếp. Chúng tôi, những thế hệ sinh viên ngày ấy bây giờ cũng đã là cha, là mẹ, một số sắp lên chức ông chức bà, một số tiếp tục sự nghiệp trồng người, một số đã trở thành những doanh nhân thành đạt, một số ở các chức vụ, cương vị lãnh đạo quản lý các cấp khác nhau, và một số người thì đã ra đi mãi mãi. Cuộc sống, mưu sinh, công việc, gia đình đã cuốn hút mọi người suốt 20 năm qua, hình ảnh ngây thơ, hồn nhiên, vô tư của 20 năm về trước còn nữa mà thay vào đó là sự chững chạc, cương nghị, chín chắn với vẻ phong trần nhưng đằm thắm. Cuộc sống, thời gian trải qua biết bao thăng trầm nhưng các bạn của tôi vẫn vui vẻ, trẻ trung, rạng rỡ và tràn đầy hạnh phúc. Tôi nghĩ rằng, vốn quý giá và quan trong nhất bây giờ đó là: sức khỏe; một cuộc sống an lành bình yên; hạnh phúc và trân trọng gìn giữ với những gì mình đang có. Tiền tài, địa vị hay danh vọng chỉ góp phần tô điểm thêm cho vẻ đẹp lung linh sang trọng hạnh phúc mỗi người mà thôi.

“Rét buổi trưa, mưa thứ 7”  là thương hiệu, đặc sản của đất Thái Nguyên suốt trong quãng đời sinh viên của tôi. Không biết bây giờ biến đổi khí hậu có còn giữ được bản sắc này không? Tôi không thể nào quên những thứ 7 mưa buồn đến nao lòng, đứng trên giảng đường, ký túc xá nhìn lá vàng xao xác rơi mà nhớ gia đình, người thân da diết của sinh viên nội trú, vội quay đi gạt nhanh dòng nước mắt.

Đất Thái Nguyên thứ 7 nào cũng thế

Mưa của trời hay mưa của riêng em

20 năm xa trường, xa thầy cô, bạn bè tôi chưa có dịp về thăm và hội ngộ. Chỉ biết thỉnh thoảng vào Facebook để chia sẻ và nhớ lại kỷ niệm xưa. Một nỗi buồn khắc khoải.

BAO GIỜ ….

Biết bao giờ tôi trở lại tuổi thơ

Để được hát được đùa cùng nắng

Để được chạy tới bờ đê xa vắng

Cất tiếng cười trong trẻo đến ngây thơ

                     *

Tôi muốn mãi là tuổi sinh viên

Để áo trắng không gian đầy nắng

Để hồn mãi đông vui đừng bao giờ tát nắng

Để kỷ niệm xuân về những trang thơ

Bạn bè của tôi ơi. Hãy trân trọng và nhớ mãi những kỷ niệm nhé

 

                                                                            Nguyễn Thị Hạnh

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây