Tôi đến Đà Lạt một chiều sương
Hàng thông lặng đứng đợi bên đường Mây tím buông chùng êm dịu vợi Linh Sơn ngân nhẹ một hồi chuông Hạt rây giăng phủ hồ Xuân Hương Gió se se lạnh thoáng mắt buồn Màn đêm tĩnh mịch nghe xa vắng Xót xa khắc khoải bóng yêu thương Lữ thứ mê hồn dáng kiêu sa Rừng cây, thác nước, ngập trời hoa Mai về chắc nhớ em nhiều lắm Thành phố mộng mơ, nét hiền hòa Ta đến thăm em mấy ngày qua Liễu rũ đong đưa gió la đà Cho anh gởi chút hương Bình Phước Sưởi ấm lòng em ..dẫu có xa... Trầm Mặc (NTB)
(Tại nhà sáng tác Đà lạt cùng với học sinh PT Dự lớp lý luận phê bình văn học) |
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn