Mùa phượng cuối đến như cơn mưa hạ. Lá bàng rơi xào xạc bước chân Buổi học cuối động thành nốt lặng. Cả tháng năm như ngưng lại một giờ.
Từ độ ấy mỗi đứa một miền xa Màu đồng phục theo mỗi người mỗi ngã Cô bạn nhỏ giấu cái nhìn ngượng nghịu Dưới sân trường những giọt nắng tinh khôi.
Thúy và Vân học ở ngoài Hà Nội Vẫn miệt mài theo đuổi nghành Y Còn cái Tâm mơ ước vào Sư phạm Cuối năm này nó về dạy cấp hai
Tuấn, Hùng, Trung... sẽ trở thành ông chủ Đã có người vấp ngã chốn thương trường Muốn cuộc sống cho ngày mai đầy đủ Vô tình đời gây nên những vết thương.
“Long cao khều” muốn trở thành luật sư Lận đận mấy khoa thi còn chưa đậu Và mấy thằng tự nguyện vào quân đội Xuất ngũ về cưới vợ ở quê. Gặp lại mình nhỏ bạn hớn hở khoe Tháng tới đây nó sẽ xin được việc Mấy bạn nữ làm công ty giày dép Đồng lương dệt thành từ những nét chỉ khâu.
Còn một số xong tốt nghiệp về quê Người cày cuốc, kẻ sớm khuya chài lưới Dưới lũy tre sống cuộc đời đạm bạc Chiều yên bình thả khói thuốc làm thơ.
Em ơi, mình đã qua áo trắng một thời Nay vào đời muôn màu trong cuộc sống Màu trắng kia đã đi vào dĩ vãng ... Kỷ niệm học trò khắc khoải mãi trong tim.
Trương Văn Phương |
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn