Cả thôn Nậm Lúc, Nậm Tông và Làng Nủ ơi! Hãy đứng lên, trời đã quang, cơn bão cũng qua rồi Địch họa, thiên tai, dân mình làm sao mà tránh được Nhưng hết đêm lại ngày, trời tươi sáng ngay thôi. Từng đoàn xe cứu trợ, ngày đêm vang tiếng còi Những khúc ca, theo tiếng lòng đang vẫy gọi Tình nguyện viên, mang hàng ra cứu trợ Nhanh kịp mở đường, cứu đói, tặng niềm vui. Cầu bị sập, chung sức sửa lại rồi Xây trường học, xây dựng căn nhà mới Cả đất nước, ba miền chung tiếng nói Đoàn kết một lòng, khó khăn sẽ qa thôi. Thủ tướng lội bùn, áo ướt sũng bờ vai Mắt đỏ hoe, bế trong tay thương em nhỏ Những người lính không ngại gì gian khổ Thức xuyên đêm, tìm người lũ cuốn trôi Có đất nước nào như nước Việt Nam chúng tôi Khi “Một con ngựa đau là cả tàu bỏ cỏ” Tình thương như không còn “giai cấp” nữa Chỉ một lòng đùm bộc lấy nhau thôi. Thương vô cùng người dân Việt tôi ơi! Thiên tai cướp đi người thân và của cải Trước khó khăn không bao giờ sợ hãi Đoàn kết chan hòa, đoàn kết mãi ngàn đời. Hồng Linh
|
Tác giả: Long Bình
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn